Stephanie Ruhle kẻ bưng bô đảng Dân chủ "nhục nhã"
Cuộc phỏng vấn không chỉ là một thất bại về tính nghiêm ngặt của báo chí mà còn nhấn mạnh cách Ruhle trở thành một nhà tuyên truyền truyền thông bưng bô đảng Dân chủ thứ thiệt.
Hoa Kỳ—Trong bối cảnh truyền thông ngày nay, không có gì bí mật khi nhiều hãng tin đã chuyển từ việc đưa tin khách quan sang trở thành cơ quan ngôn luận cho các chương trình nghị sự chính trị cho đảng Dân chủ . Một ví dụ như vậy là Stephanie Ruhle của MSNBC, người gần đây đã trở thành tiêu đề với cuộc phỏng vấn nhẹ nhàng của cô với Kamala Harris. Cuộc phỏng vấn không chỉ là một thất bại về tính nghiêm ngặt của báo chí mà còn nhấn mạnh cách Ruhle trở thành một nhà tuyên truyền truyền thông bưng bô đảng Dân chủ thứ thiệt.
Từ bỏ sự khách quan
Cuộc phỏng vấn của Ruhle với Harris không chỉ là một sự giám sát trong việc đặt câu hỏi khó — mà còn là sự từ bỏ nghĩa vụ của cô trong việc yêu cầu các viên chức công chịu trách nhiệm. Những câu hỏi nhẹ nhàng, giọng điệu nịnh hót và việc lặp lại trắng trợn các quan điểm của Harris không chỉ thiếu chuyên nghiệp mà còn là sự xúc phạm đối với chính báo chí. Bằng cách đồng ý với lời chỉ trích của Harris đối với cựu Tổng thống Donald Trump và không gây sức ép với bà về các vấn đề chính sách quan trọng, Ruhle đã chứng minh rằng cô quan tâm đến việc đóng vai trò cổ động viên hơn là thực hiện một cuộc phỏng vấn nghiêm túc.
Tệ hơn nữa là Ruhle không chỉ không buộc Harris phải chịu trách nhiệm — bà ta còn tích cực đóng khung những câu trả lời mơ hồ của Harris là có thể chấp nhận được. Tuyên bố của bà ta rằng Harris không rõ ràng là "ổn" vì họ không nói về "những vấn đề rõ ràng và trực tiếp" có lẽ là ví dụ rõ ràng nhất về việc bà ta từ chối thách thức chính quyền thay mặt cho người dân Mỹ. Nếu phương tiện truyền thông bưng bô đảng Dân chủ tiếp tục chấp nhận kiểu đưa tin này, nơi các nhà báo từ chối yêu cầu sự rõ ràng, thì làm sao công dân có thể mong đợi nhận được thông tin cần thiết để đưa ra quyết định sáng suốt?
Hỗ trợ chương trình nghị sự của Harris
Không có gì ngạc nhiên khi Harris tránh trả lời những câu hỏi khó trong buổi phỏng vấn — các chính trị gia thường né tránh những chủ đề khó chịu. Nhưng nhiệm vụ của một nhà báo là phải chỉ ra họ khi họ làm vậy. Thay vào đó, Ruhle không chỉ để Harris thoát khỏi rắc rối mà còn duy trì câu chuyện của cô mà không bị thách thức. Ví dụ, việc Harris khăng khăng rằng cô làm việc tại McDonald's, mặc dù có bằng chứng đáng ngờ, đã không bị nghi ngờ. Câu chuyện này là trọng tâm trong nỗ lực xây dựng uy tín của tầng lớp lao động của Harris, và Ruhle đã chấp nhận nó một cách toàn diện, củng cố hình ảnh chiến dịch được xây dựng cẩn thận thay vì vạch trần những lời cường điệu tiềm ẩn.
Tương tự như vậy, Ruhle chấp nhận lời chỉ trích của Harris đối với Tổng thống Trump mà không yêu cầu nêu chi tiết hoặc thách thức bà bảo vệ lập trường của mình bằng sự thật. Vào thời điểm nhiều người Mỹ lo ngại về nền kinh tế, lạm phát và an ninh biên giới, Ruhle đã lãng phí cơ hội đặt ra những câu hỏi khó về chính sách của chính quyền và thay vào đó khuếch đại lời lẽ đảng phái của Harris.
Chương trình nghị sự của phương tiện truyền thông bưng bô đảng Dân chủ
Màn trình diễn của Ruhle cho thấy sự khác biệt rõ rệt giữa báo chí và tuyên truyền. Phương tiện truyền thông doanh nghiệp được cho là đóng vai trò là người giám sát nền dân chủ, nhưng Ruhle lại là ví dụ điển hình cho số lượng ngày càng tăng các nhà báo quan tâm đến việc thúc đẩy các chương trình nghị sự chính trị hơn là cung cấp báo cáo khách quan. Điều này đặc biệt nghiêm trọng trong thời điểm mà niềm tin vào phương tiện truyền thông đang ở mức thấp nhất mọi thời đại và người xem đang khao khát các báo cáo đáng tin cậy, dựa trên sự thật. Thay vì đào sâu hơn vào các vấn đề chính sách, Ruhle đã sử dụng nền tảng của mình để chiều theo sự thiên vị của khán giả, bỏ qua các vấn đề quan trọng.
Hơn nữa, việc Ruhle bảo vệ Harris sau cuộc phỏng vấn càng phơi bày thêm cam kết của bà trong việc ủng hộ các nhân vật chính trị được bà ưa thích. Thay vì thừa nhận việc Harris không trả lời các câu hỏi quan trọng, Ruhle đã cùng Chris Hayes của MSNBC bác bỏ việc Harris trốn tránh là chấp nhận được, tuyên bố rằng các vấn đề không rõ ràng. Đây không phải là hành vi của một nhà báo, mà đúng hơn là một nhà hoạt động bảo vệ đồng minh chính trị của mình khỏi sự giám sát.
Lời kêu gọi trách nhiệm
Hành động của Stephanie Ruhle chứng minh ảnh hưởng sâu sắc của phương tiện truyền thông doanh nghiệp trong việc định hình diễn ngôn chính trị, thường gây bất lợi cho sự thật khách quan. Khi các nhà báo như Ruhle quan tâm nhiều hơn đến việc thúc đẩy các câu chuyện hơn là cung cấp các phân tích trung thực, họ đã làm suy yếu các nguyên tắc của một nền báo chí tự do. Thay vì thách thức sự né tránh của Harris, Ruhle đã để mình bị sử dụng như một người phát ngôn cho chương trình nghị sự của chính quyền, củng cố vị trí của mình như một người tuyên truyền hơn là một phóng viên.
Nếu người Mỹ muốn tin tưởng phương tiện truyền thông một lần nữa, họ sẽ cần phải quay trở lại với các nguyên tắc cơ bản của báo chí: trách nhiệm giải trình, minh bạch và chính trực. Diễn xuất của Stephanie Ruhle trong cuộc phỏng vấn với Kamala Harris không chỉ là một thất bại đơn lẻ — mà còn là bức tranh hoàn hảo về vai trò ngày càng tăng của phương tiện truyền thông doanh nghiệp như những người tuyên truyền thay vì bảo vệ sự thật.